Khi nhìn lên hình xăm trên cơ thể mình, mỗi người có những cảm xúc khác nhau đến từ lý do, ý nghĩa, sự nhắc nhớ, tình cảm, kỷ niệm… liên quan đến hình xăm đó. Với tôi, mỗi ngày nhìn logo DC trên cánh tay mình, tôi thấy tình yêu thương, lòng biết ơn và một sứ mệnh cuộc đời.

Trố Sáu - Lê Tấn Thảo
13 tuổi

Xem bài

Tôi gọi Dale Carnegie là “cuộc hôn nhân định mệnh” vì ở bên Dale,
tôi được biến đổi bản thân một cách ngoạn mục,
căng tràn hạnh phúc, rộn ràng vui sướng,
và vẫn như ngày đầu 15 năm về trước, luôn hồi hộp rung động khi nghĩ về và “ở bên nhau” mỗi giây phút có thể.
Ở bên Dale, tôi "được yêu" và "được được yêu" hết lòng.

Trố Chị Đại - Nguyễn Trịnh Khánh Linh
16 tuổi

Xem bài

Khi ta đã để hơn nửa đời người không ngừng suy tư chiêm nghiệm về những vấn đề siêu hình, ta chợt nhận ra có những điều
quá đỗi đơn giản gần gũi nhưng mang một giá trị nội tại vĩnh cữu. Ví dụ như năng lượng của tri kỷ, của tình thân.
Ví dụ như những giá trị trong triết lý sống của DC.

Trố Bình An - Lê Khắc Nhiên An
15 tuổi

Xem bài

Kể chuyện này tôi biết một số bạn ở đây có thể từ bỏ giấc mơ làm Chuyên gia Huấn luyện tại Dale Carnegie. Nhưng bạn hãy yên tâm. Đằng sau lưng bạn là cả một tập thể và đặc biệt là Sếp Linh, sẵn sàng đồng hành và kiên nhẫn cùng bạn trên hành trình hoàn thiện để mang lại những giá trị tốt nhất cho mình và sau đó là cho cộng đồng với những con người khát khao nâng cao năng lực bản thân.

Trố Chuột Chũi - Trương Minh Tứ
9 tuổi

Xem bài

Trên mỗi cung đường được chở Sếp và các thành viên nhà Dale, Giang chưa bao giờ thấy vòng lặp của công việc bác tài rồi chán nản, thay vào đó, mỗi cung đường lại là một điều mới, một kiến thức mới với nhiều niềm vui. 

Trố Vô-lăng - Phan Thanh Giang
4 tuổi

Xem bài

Một cô bé mới ra trường với đầy sự háo hức tôi có cơ hội làm việc tại DC. Tuy nhiên, vì lý do cá nhân, tôi phải rời khỏi nơi này.
Trong thời gian 4 năm xa DC, những hình ảnh kỷ niệm, những trải nghiệm tại đây đã giúp tôi trưởng thành vẫn luôn hiện diện và thôi thúc tôi "quay trở về" để tiếp tục được học, được mang đến giá trị cho mọi người.

Trố Ngố - Ngô Minh Thư
7 tuổi

Xem bài

Mình luôn cảm thấy may mắn và hạnh phúc và tự hào
có duyên làm việc trong môi trường có giá trị văn hoá cốt lõi tuyệt vời. Cho dù hiện tại hay sau này thay đổi mình vẫn luôn nghĩ khoảng thời gian làm việc tại DC là đẹp nhất, đáng nhớ và trân trọng.

Trố Sức Sống - Phạm Thị Hồng
9 tuổi

Xem bài

                                    Một ngày nọ trong lúc đang có nhiều suy nghĩ, trăn trở về công việc cũng như môi trường hiện tại sau 02 năm làm việc, tôi chợt nhận được tin nhắn của một người bạn "Làm thủ quỹ không? công ty đang tuyển nè". Không hiểu sao, lúc đó tôi đã không đắn đo và đã nộp đơn. Không ngờ đó là một cơ duyên mà tôi đã gắn bó được 15 năm.

Trố FA - Trần Thụy Mỹ Anh
15 tuổi

Xem bài

Khi làm việc ở nhà Dale, tôi luôn thấy mình hạnh phúc, đơn giản vì tôi được làm những điều mình thích.
Tôi có cơ hội quan tâm và chăm sóc cho mọi người,
và cả cho từng cái cây, bông hoa, góc làm việc tại đây. Chính vì thế tôi xem nơi này như gia đình, như ngôi nhà thứ 2 của mình.


Trố Vườn - Nông Thị Hoa
11 tuổi

Xem bài

Giữa thế giới với vô vàn sự đổi thay, tinh thần và cốt cách của một con người có gìn giữ được hay không là cả một quá trình nỗ lực vươn lên không ngừng, sống hiên ngang ngẩng cao đầu và tự hào với những gì mình đang thực hiện để mang lại giá trị cho người khác có lẽ là điều không dễ dàng.

Trố Bông - Trần Thanh Hoa
3 tuổi

Xem bài

DC giống như một "tấm gương", lúc đầu khi tôi nhìn vào đó với con người nguyên bản của mình, tôi thấy mình thật to là bởi vì tôi làm một mình - không đồng đội, tôi chơi một mình không đồng nghiệp, tôi vui một mình, rồi lại tủi thân, buồn và khóc với chính mình.

Trố Ham Học - Thái Thị Tuyết Hà
3 tuổi

Xem bài

Mọi người trong nhà Dale như một tấm gương vậy, tôi soi vào tấm gương tràn đầy những nụ cười, sự quan tâm, cống hiến, chính trực hàng ngày tôi đã dần thay đổi. Sống và làm việc có chủ đích hơn, biết mình muốn điều gì. Khi đi ăn tôi không còn chọn nhà hàng buffet, tôi sẽ chọn nhà hàng A la carte vì tôi đã biết mình thích ăn gì. 

Trố Tươi - Cao Hồng Anh
1 tuổi

Xem bài

DC đã biến tôi từ thân tre già nua, gai góc, khô cứng kia trở thành những nhạc khí dân tộc như đàn tơ tưng, như sáo, như kèn …. Để tôi được góp phần nhỏ của mình hòa lên khúc dân ca êm đềm, giàu tình yêu thương,

Trố Mãnh Liệt - Nguyễn Văn Hải
5 tuổi

Xem bài

Nhìn lại chặng đường 3 năm với những trải nghiệm và thay đổi,
tôi rất tự hào và biết ơn từng thành viên đã gắn bó tới tôi tại nhà Dale.
Tôi nhận ra rằng, qua năm tháng, sự tử tế luôn hiện hữu và lan tỏa,
người nhà Dale luôn "đẹp nhứt", giúp tôi cùng các thành viên mới "dậy thì" thành công và tỏa sáng.

Trố Mặt Mặp - Trần Thảo Trang
3 tuổi

Xem bài

Trưởng thành luôn là một bước tiến đầy cảm xúc trong quãng đời
của mỗi chúng ta. Khoảng thời gian ấy giúp ta thấy được toàn bộ tâm sinh lý có những thay đổi nào để thích nghi với cuộc sống đầy biến động và
định hình được con người của mình trong tương lai.

Trố Maistrong - Mai Xuân Mạnh
1 tuổi

Xem bài

"Trong bùn vươn lên, sen ngát hương nở
Từ trong gian khổ, thắm đượm tim yêu"

Cuộc sống với những lát cắt chồng chéo tạo ra những áp lực hữu hình và vô hình.
Nhìn ở 1 góc độ thì đó là gian khổ, nhìn ở góc độ khác đó là môi trường nuôi dưỡng và rèn luyện khí chất con người. Cũng như không có bùn thì không có bông sen vươn lên tỏa hương bát ngát, mỗi con người biết học từ gian khổ sẽ nuôi dưỡng được trái tim yêu thương thuần khiết, dâng tặng cho mình và cho đời.

Trố Dài - Lê Thanh Hà
6 tuổi

Xem bài

Đắc Nhân Tâm đã cho tôi cách nhìn và hiểu người khác không qua đúng sai hay phải trái. Đây là một tập thể luôn có sự đồng cảm, thấu hiểu và cùng san sẻ nhau những khó khăn, những thành tựu dù nhỏ nhưng là niềm vui chung, cùng nhau sống, làm việc, cùng nhau phát triển và lan tỏa cộng đồng.

Trố Mama - Đỗ Thị Thanh Hằng
15 tuổi

Xem bài

Ở DC, chúng tôi chẳng ai bảo ai, tự lựa chọn cho mình trở thành người tử tế. Tỷ dụ như những lúc workload tăng lên gấp nhiều lần với từng ấy thời gian cố định, tôi dần rơi vào căng thẳng, mệt mỏi dẫn đến chán nản, bực dọc;
ấy vậy mà những người Dale xung quanh phần nhiều dành cho tôi sự thấu cảm và thương yêu, thay vì lánh xa và cô lập.

Trố Dứa - Lưu Gia Huy
2 tuổi

Xem bài

DC đã cho Q lăng kính cuộc sống vạn hoa. Nó không cần phải bỏ hộp, đeo lên hay mang theo. Lăng kính đó nằm ngay trong đầu, trong tư duy và hành động của mình. Và giờ đây, Q có thể nhìn thấy cuộc sống rõ ràng hơn bao giờ hết, đầy màu sắc và những sự diệu kì!

Trố Tăng Động - Lê Thị Như Quỳnh
5 tuổi

Xem bài

Với tôi, được cùng trải qua một ngày với mọi người, được góp phần lan tỏa những giá trị của công ty đến những người xung quanh tôi cảm thấy một ngày của tôi vô cùng ý nghĩa và rực rỡ, và đó không chỉ có bình minh mà hoàng hôn cũng rạng rỡ không kém.

Trố Bin - Nguyễn Cẩm Tú
3 tuổi

Xem bài

Ai cũng nghĩ ngành CNTT nói chung và người làm IT nói riêng là 1 người rất khô cứng, khó gần, ít nói và thể hiện bản thân, khi cả ngày chỉ tiếp xúc với những dòng code, làm bạn với những chiếc mấy tính, máy server lạnh lẽo và cứng ngắc. Nhưng tôi thì khác.

Trố Ai Tiiii - Nguyễn Lê Nam Anh
1 tuổi

Xem bài

Dù chưa thể biết được thiên đường có hình thái, màu sắc, mùi hương như thế nào, xa đến đâu. Nhưng em Bư tin rằng dù đích đến có thế nào, hành trình mình đang đi cùng Dale Carneige mới chính là những điều đẹp nhất, trân trọng nhất và quý giá nhất với mỗi người DCer

Trố Bư - Hoàng Thị Kim Quỳnh
1 tuổi

Xem bài

Có người nói rằng hạnh phúc không nằm ở đích đến mà nằm ở hành trình, với tôi hành trình tại Nhà Dale cũng như vậy... Dù cho thế giới hiện tại VUCA thế nào, chỉ cần được đồng hành với những con người tử tế và vô sự ở đây, tôi luôn cảm thấy mình được đủ đầy, được bao dung, được thuộc về, được học hỏi và hoàn thiện không ngừng.

Trố Tò Mò - Trịnh Cẩm Trà Mi
15 tuổi

Xem bài

Có hàng tỉ màu khác nhau trong bảng màu của cuộc sống, vậy nên bức tranh của riêng Xuân vẫn đang được say mê và háo hức để tiếp tục vẽ và có thể cần cả đời để hoàn thiện. Giống như thế giới Diệu Kỳ cùng Dale, còn hàng tỉ điều kì diệu khác mà Xuân muốn khám phá và cùng Dale tạo nên trong chặng đường ở phía trước.

Trố Đầu Têu - Nguyễn Thị Thanh Xuân
6 tuổi

Xem bài

Phone: (028) 3910 5055 (Ext: 127)
Address: 69-71 Huỳnh Tịnh Của, Phường Võ Thị Sáu, Quận 3, HCM
Email: Information@dalecarnegie.com.vn
Thông tin dự án: https://symphony.dalecarnegie.vn/

LIÊN HỆ

BAN DỰ ÁN KỶ NIỆM 15 NĂM THÀNH LẬP DALE CARNEGIE VIỆT NAM

Tôi tin mỗi người sinh ra trên đời đều có một “số mệnh” đặc biệt, cho dù chúng ta có nhận ra hay không. Tôi thì gọi là “sứ mệnh” hay một mục đích để sống cho tròn đầy và mãn nguyện. Tôi may mắn khi va phải sứ mệnh sự nghiệp mang tên Dale Carnegie và nhanh chóng trở thành sứ mệnh của đời mình. Tôi gọi Dale Carnegie là “cuộc hôn nhân định mệnh” vì ở bên Dale, tôi được biến đổi bản thân một cách ngoạn mục, căng tràn hạnh phúc, rộn ràng vui sướng, và vẫn như ngày đầu 15 năm về trước, luôn hồi hộp rung động khi nghĩ về và “ở bên nhau” mỗi giây phút có thể. Ở bên Dale, tôi "được yêu" và "được được yêu" hết lòng.

4 ngăn trái tim tôi luôn được đánh thức và rung động mạnh mẽ bởi 4 giá trị giản dị nhưng vô giá trong “cuộc hôn nhân định mệnh” này:
- Sự kiên trì, nhẫn nại vượt nghịch cảnh và lòng tin yêu thật sự, trong sáng dành cho con người;
- Sự khiêm tốn, nhún nhường để biết mình ở đâu, để ngước lên, nhìn xa, đào sâu hiểu rộng, và để đồng cảm và quan tâm người khác;
- Tình yêu lao động vô bờ bến, làm hết sức chơi hết mình, chẳng nề hà khó khăn gian khổ;
- Tự do, tự tin, tự nhiên, tự chủ là chính mình và trân trọng những giá trị đích thực của cuộc sống thay vì những điều xa hoa phù phiếm.

Tôi cũng hiểu, để gìn giữ được “cuộc hôn nhân định mệnh” này, tôi sẽ cần sống khát khao, tự do vươn rộng đôi cánh ước mơ với trái tim nóng bỏng tràn đầy nhiệt huyết để tạo ra giá trị trong từng giây phút thời gian của cuộc đời sắp tới. Tôi tự tin mình và đội ngũ những cộng sự DCers yêu thương sẽ làm được và làm rất tốt!

Tôi – và các DCers chân chính, cũng đã tìm ra được ý nghĩa của cuộc sống từ chính "cuộc hôn nhân định mệnh" này để “làm giàu” cho mình, cho đồng đội và cho cộng đồng xã hội. Xin mượn những lời nhắn nhủ, gửi gắm tôi viết tặng cho con gái trong bài thơ “Sống” như một cam kết cho cách sống vô sự và tử tế mà DCers chúng tôi vẫn luôn ấp ủ:

Mẹ ơi sống là gì
Có phải là đến, đi
Chặng đường không bến đỗ
Bon chen mãi đẩy xô

Hay sống là cống hiến
Hết mình, bỏ muộn phiền
Vì nghĩa, vì ước vọng
Của bao người ngoài trong

Hay sống cho bản năng
Yêu thương chẳng ngại ngần
Rồi trả lời luân lý
Đối mặt cùng thị phi

Hay đơn giản là sống
Có ích cho cộng đồng
Với niềm vui lan toả
Mỗi ngày một hương hoa

Vậy mẹ ơi con sống
Vì tình yêu gia đình
Vì tự hào dân tộc
Vì ước mơ cộng đồng
Vì khát vọng bản thân
Và dấn thân biển lớn!

Với tôi, “cuộc hôn nhân định mệnh” này đã, đang và sẽ tiếp tục tìm được sự rung động đích thực và gìn giữ được “tình yêu” trong từng giây phút “sống”. Và tôi rất tự hào và hạnh phúc để sống xứng đáng và bảo vệ "cuộc hôn nhân định mệnh" này trong cuộc đời thú vị sắp tới của mình.

Xin chào tuổi 15 đầy mộng mơ và khát vọng, DCers chúng tôi đến đây!

Trố Chị Đại,

Khi làm việc ở nhà Dale, tôi luôn thấy mình hạnh phúc, đơn giản vì tôi được làm những điều mình thích. Tôi thích quan tâm và chăm sóc cho mọi người, cũng như chăm sóc cho từng cái cây, bông hoa, góc làm việc tại đây.

Với các thành viên nhà Dale, chúng tôi xem nhau như người nhà và tôi cũng dành tình cảm cho các bạn như chị em, con cháu trong nhà mình vậy. Tôi dành thời gian để chăm sóc và đặt lên bàn mỗi thành viên những chậu xanh yêu thương, với mong muốn tăng thêm không khí trong lành và phần nào hỗ trợ được cho công việc của các bạn được thư giãn, thoải mái hơn. Tôi luôn cảm thấy hạnh phúc vì mỗi ngày đều được đến nhà Dale, được chăm sóc và mang những điều tươi mới, trong lành đến gia đình mình. Với các học viên đến học tại Dale Carnegie, tôi dành tâm huyết để chuẩn chỉnh cho từng miếng ăn của học viên, để họ cảm nhận được sự chỉn chu của công ty mình. Tôi tin mỗi đĩa trái cây cắt tỉa sẵn và sắp xếp bằng tất cả yêu thương của mình sẽ giúp các học viên có tinh thần học và hoàn thiện tốt hơn.

Khi quan tâm đến các thành viên của Dale Carnegie, tôi cũng học thêm được rất nhiều kiến thức hay dành cho con cái của mình. Những chia sẻ từ Sếp giúp tôi biết mình nên làm gì với các con, và các bạn trẻ trong công ty cũng giúp tôi hiểu hơn con mình mỗi ngày. Vậy nên, tôi không xem Dale Carnegie là công ty, với tôi đây chính là cái nôi hạnh phúc, là nhà, là gia đình.

Trố Vườn,

Khi có người bạn hỏi xin lời khuyên “Em có nên xăm tên người yêu không?” Tôi trả lời: “Xăm thứ gì đó mà lỡ sau này phải xóa đi sẽ rất đau đớn. Nếu một điều dù vật đổi sao dời, với em vẫn giữ vẹn nguyên ý nghĩa theo thời gian thì em có thể xăm.” Nếu được chọn một hình xăm trên cơ thể mình bạn sẽ chọn hình gì? Còn tôi, tôi có một hình xăm Logo Dale Carnegie trên cơ thể mình. Bởi với tôi, quãng đời được sống và làm việc cùng với DC là quãng đời đẹp và đầy ắp ý nghĩa trong những quãng đời hình thành nên trọn vẹn hành trình cuộc sống của tôi.

Sau hơn 10 năm đồng hành, DC giúp tôi trở thành người đàn ông mà tôi muốn trở thành. Những giá trị cốt lõi mà tôi tâm niệm phải giữ gìn cho xứng đáng với một người tử tế, tôi phần lớn nhận ra và củng cố trong những tháng ngày sống tại DC cùng những đồng đội thương yêu, những người không quản đêm ngày, thế hệ này nối tiếp thế hệ khác chung tay kiến tạo, hào phóng ghi nhận và góp ý xây dựng để cùng nhau hoàn thiện mỗi ngày. Những người đồng đội như vậy, người ta hay gọi là “Dream Team”, còn với tôi, đó là “Dream Family”. Gia đình là nơi mà người ta mong trở về để được dang rộng vòng tay chờ đón dẫu tốt xấu hay dở, dẫu thành bại, dẫu buồn vui. Với tôi, DC là một nơi như vậy.

Công việc tại DC mang lại cho tôi món quà tặng vô giá. Mỗi khi thấy học viên sau lớp học ra về với thần thái rạng rỡ, cam kết hành động nhiệt tình và quay trở lại báo cáo những biến đổi sâu sắc trong cách họ sống, làm việc, tạo ảnh hưởng tích cực cho người khác … tôi đều cảm thấy trong lòng dâng lên niềm biết ơn vô hạn. Tôi biết ơn di sản hơn trăm tuổi mà mình được kế thừa, biết ơn những người thầy trực tiếp và gián tiếp đã dìu dắt mỗi bước đi, biết ơn học viên tin tưởng cho phép mình đồng cảm và chia sẻ với họ, biết ơn cơ hội được góp phần nhỏ bé trong một lực tác động khổng lồ của cả nội lực và ngoại lực giúp một cá nhân thay đổi, để từ đó đội ngũ của họ, gia đình họ và tổ chức của họ được ảnh hưởng tốt hơn. Và vì hạnh phúc là môt dạng thức của lòng biết ơn, nên tôi hạnh phúc mỗi ngày.

Khi nhìn lên hình xăm trên cơ thể mình, mỗi người có những cảm xúc khác nhau đến từ lý do, ý nghĩa, sự nhắc nhớ, tình cảm, kỷ niệm… liên quan đến hình xăm đó. Với tôi, mỗi ngày nhìn logo DC trên cánh tay mình, tôi thấy tình yêu thương, lòng biết ơn và một sứ mệnh cuộc đời.

Trố Sáu,

Có ai nghĩ rằng, công việc của Giang cũng học được rất nhiều và đầy ắp niềm vui không?

Từ những ngày đầu tiên với những khó khăn vì chưa quen với công việc, Giang thường nghĩ: "Kiểu này là chết tôi rồi", thế mà mình cũng làm được vài năm với nhà Dale. Nhưng dù thời gian có trôi qua bao lâu, Giang vẫn mang trong mình những bồi hồi nhất định về công việc. Đêm trước ngày chở Sếp đi sự kiện quan trọng, đi công tác xa, Giang luôn mất ngủ vì lo. Giang nghĩ rằng: "Mình tôn trọng thời gian thì thời gian sẽ tôn trọng chúng ta." vậy nên Giang lo mình ngủ quên, lo xem mai nên đi đường nào cho đỡ tắc và đúng giờ, lo đủ thứ hết.

Thế mà khi lên xe rồi thì khác hẳn. Nỗi lo được lấp đầy bởi những trao đổi giá trị mà Sếp dặn dò cho team đi công tác và cho cả Giang, Giang được nghe và học chính thống rất nhiều trên những chuyến xe đầy chuyên môn của DC, về quan điểm trong cuộc sống, về sự quan tâm chân thành đến khách hàng. Những bài học này tạo cho Giang động lực để hoàn thiện, liên tục học hỏi, giúp cuộc sống của Giang có nhiều cảm hứng, niềm vui và động lực để muốn cố gắng tốt hơn mỗi ngày. Từ những câu chuyện, Giang cũng được gắn bó, liên kết với mọi người nhiều hơn.

Trên mỗi cung đường được chở Sếp và các thành viên nhà Dale, Giang chưa bao giờ thấy vòng lặp của công việc bác tài rồi chán nản, thay vào đó, mỗi cung đường lại là một điều mới, một kiến thức mới với nhiều niềm vui.

Trố Vô-lăng,

"Vua chơi lan, quan chơi trà”. Chơi lan là một cuộc chơi tính bằng năm, thậm chí nhiều năm. Bạn sẽ cần trải qua tối thiểu 3 mùa mưa nắng để hiểu và trải nghiệm những kiến thức bạn học về loài hoa này, từ cách chăm sóc rễ, sau đó là lá và cuối cùng là bông trên thực tế trong chính ngôi vườn của bạn. Đôi khi chỉ là sự kiểm chứng một kinh nghiệm từ những người đi trước như “Tưới nước đúng chưa chắc cây sống. Nhưng tưới sai cây chết chắc”. Đó là cuộc chơi đòi hỏi sự học hỏi hàng ngày từ trải nghiệm thực tế của bản thân và sự tuân thủ một cách kỷ luật những kiến thức được đúc kết từ bao đời truyền lại.

Cuộc chơi của tôi những ngày về đầu quân Dale Carnegie cũng tương tự như vậy. Để có thể ăn ngon và ngủ yên đêm trước khi lên lớp là cả một quá trình học hỏi và đúc kết kinh nghiệm trong suốt gần 10 năm đồng hành với tổ chức có hơn 100 năm tuổi này. Tôi vẫn nhớ cảm giác sốc khi làm bài đánh giá năng lực đầu vào cho vị trí Chuyên gia Huấn luyện. Trên thang điểm 10, tôi đã ngậm ngùi khi làm tròn điểm số 1 của mình. Sau 5 năm đầu tiên với công việc này với hàng ngàn “giờ bay", bạn biết không, tôi cũng chỉ “leo” đến con số 4. Và ngày hôm nay, sau gần 10 năm gắn bó với Dale Carnegie, tôi nghĩ mình chưa vượt qua được con số 6. Điều này có nghĩa là ngày mai tôi vẫn phải tiếp tục hành trình của mình, tiếp tục tích luỹ kiến thức và kinh nghiệm để có một lớp học thành công hơn...

Kể chuyện này tôi biết một số bạn ở đây có thể từ bỏ giấc mơ làm Chuyên gia Huấn luyện tại Dale Carnegie. Nhưng bạn hãy yên tâm. Đằng sau lưng bạn là cả một tập thể và đặc biệt là Sếp Linh, sẵn sàng đồng hành và kiên nhẫn cùng bạn trên hành trình hoàn thiện bản thân để mang lại những giá trị tốt nhất cho bản thân và sau đó là cho cộng đồng với những con người khát khao nâng cao năng lực bản thân. Điều duy nhất bạn nên tự hỏi bản thân là “Liệu mình có sẵn sàng mở rộng vùng an toàn để làm cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn không?”. Nếu câu trả lời Yes, phần còn lại sẽ chỉ còn là thời gian.

Trố Chuột Chũi,

Một cô bé mới ra trường với đầy sự háo hức tôi có cơ hội làm việc tại DC. Được đồng hành với mọi người qua các dự án, các sự kiện, các hoạt động….đã cho tôi rất nhiều bài học và trải nghiệm thú vị. Tuy nhiên, vì lý do cá nhân, tôi phải rời khỏi nơi này để bắt đầu một cuộc sống mới sau khi đã gắn bó với DC gần 5 năm.

Trong thời gian 4 năm rời xa DC, khoảng thời gian không ngắn cũng không dài, nhưng những hình ảnh kỷ niệm, những trải nghiệm tại DC đã giúp tôi trưởng thành và vẫn luôn hiện diện và thôi thúc tôi "quay trở về" để tiếp tục được học, được mang đến giá trị cho mọi người.

Và ngày đó đã đến, ngày 10/12/2019 tôi đã "đi thật xa để trở về" về chính ngôi nhà của mình. Khoảnh khắc tôi bước vào Dale Carnegie, mọi người đã coi tôi là người nhà từ rất lâu. Mọi người ùa lại ôm hôn thắm thiết, tay bắt mặt mừng chào đón tôi quay trở về. Và điều làm tôi nhớ nhất, chính là chiếc pin được Sếp trao ngay ngày đầu tiên tiên quay trở lại, nó như là sự tin tưởng và gắn kết của các thành viên, của Sếp, của DC dành cho tôi (tại DC, chiếc pin chỉ được trao cho các nhân viên sau khi hoàn thành giai đoạn thử việc và gắn bó với ngôi nhà DC).

Tôi cảm thấy dường như 4 năm xa cách không còn nữa, cứ như vừa mới ngày hôm qua, tình cảm đó, môi trường đó, không khí đó, con người đó vẫn như ngày đầu. Cám ơn DC đã cho tôi môi trường làm việc "đầu tiên" ấm áp thân thương và giúp tôi sống đẹp mỗi ngày.

Trố Ngố,

Khi ta đã để hơn nửa đời người không ngừng suy tư chiêm nghiệm về những vấn đề siêu hình, ta chợt nhận ra có những điều quá đỗi đơn giản gần gũi nhưng mang một giá trị nội tại vĩnh cữu. Ví dụ như năng lượng của tri kỷ, của tình thân. Ví dụ như những giá trị trong triết lý sống của DC. Suốt chặng đường 15 năm từ khi lần đầu biết DC và người ấy, ta đã đi thêm vài chục nước, quen biết thêm nhiều ngàn người, gom thêm trăm bằng cấp chứng chỉ. Nhưng chỉ khi mỗi lần được bước chân về căn nhà DC, được nhìn thấy người ấy và các thành viên của gia đình lên 1 tầng cao mới, là ta mới luôn cảm nhận được một nguồn năng lượng tươi mới tuôn trào.

Năng lượng bình an ấm áp thân thương gần gũi của gia đình, của tình thân, y như vừa mới được nạp lại cái bình đã xài quá tải. Mà tất cả những thành quả có thể gọi là siêu việt này thật ra đều đặt trên một nền tảng chung nhất, đó là những giá trị trong triết lý sống, trong đối nhân xử thế của DC. Mà mỗi con người ở đây đều là 1 đại diện thành công. Và vì ta luôn vô cùng biết ơn người ấy, biết ơn gia đình, biết ơn DC, ta luôn nhắc nhở ta phải ăn ở cư xử như thế nào khi bước ra khỏi căn nhà này, để có thể xứng đáng là 1 tri kỷ, là 1 thành viên trong gia đình này, để có khả năng giúp lan tỏa những giá trị trường tồn để giúp đỡ cho bao người khác nữa.

Và ta luôn tin rằng định mệnh đã chọn lựa chúng ta cùng nhau xây dựng những giá trị này. Cùng nhau nâng đỡ cung cấp lan tỏa năng lượng tươi mát cho nhau, cho sự bình an và trưởng thành cho từng thành viên, cho từng gia đình nhỏ, cho từng người thân người quen của mỗi chúng ta, và cho cả những cộng đồng nơi mỗi người chúng ta đi qua trong cuộc đời này. Vì chúng ta là định mệnh của nhau trong cuộc đời này.

Trố Bình An,

Một ngày nọ trong lúc đang có nhiều suy nghĩ, trăn trở về công việc cũng như môi trường hiện tại sau 02 năm làm việc, tôi chợt nhận được tin nhắn của một người bạn "Làm thủ quỹ không? công ty đang tuyển nè". Không hiểu sao, lúc đó tôi đã không đắn đo và đã nộp đơn.

Không ngờ đó là một cơ duyên mà tôi đã gắn bó được 15 năm. Tôi thật sự biết ơn người bạn đã nhắn tôi tin nhắn ấy và càng biết ơn người đã tạo ra môi trường mà tôi đang gắn bó.

Đồng nghiệp luôn hỏi han, quan tâm, giúp đỡ tôi từng ly từng tí. Bản thân cũng là người hài hòa, ngại đưa ra những quan điểm cá nhân, tuy nhiên mọi người luôn xem tôi như một người chị đáng tin cậy, luôn hỏi tôi về cách mình nên ứng xử trong trường hợp này là gì. Nhờ thế, tôi ngày càng gắn kết với tổ chức này. Điều này giúp tôi cảm thấy giữa tôi và mọi người luôn có một sợi dây gắn kết, 1 mối nhân duyên tương hợp vậy.

Nơi này như một gia đình thứ 2 của tôi có những người chị, người anh, đồng nghiệp luôn bên cạnh yêu thương “nhắc nhở” nhau để cùng hoàn thiện hơn mỗi ngày. Chỉ cần nhìn thấy một nỗi lo lắng trên gương mặt hoặc nghe tiếng ho hắt xì thì mọi người cũng sẽ hỏi thăm, động viên, giúp đỡ. Tôi hạnh phúc khi được sống là chính mình với những giá trị mà mình có, tôi được làm việc với đồng nghiệp và đối tác trên tinh thần cùng thắng không vụ lợi và tôi hạnh phúc biết ơn vì DC cũng đã tạo nên 1 phần trong con người của tôi, giúp tôi quyết đoán hơn, biết yêu thương quan tâm suy nghĩ cho mọi người. Cám ơn DC và tất cả những người thân yêu tại DC.

Trố FA,

Hơn 1 thập kỷ làm việc tại DC. Nhìn lại thấy mình đã có đủ đầy (ý là không bon chen,thấy đủ là đủ, buông bỏ và cho đi, chia sẻ). Có những cuộc gặp gỡ mình chỉ nghĩ là một hợp đồng ngắn hạn nhưng mọi điều xảy ra khác dự tính ban đầu và giờ nhìn lại vẫn luôn cảm thấy trân trọng và biết ơn Sếp Linh - Người đã luôn làm gương, kiên nhẫn kiên trì để hướng mình tới những gì đem lại kết quả tốt nhất cho nhân viên của mình cho dù điều đó thiệt thòi cho công ty.

Sếp luôn tôn trọng và tin tưởng vào công việc của tôi, tôi được tự chủ trong công việc của mình. Ngay cả những lúc công việc gặp những biến cố lớn, sếp luôn chia sẻ và động viên để có được kết quả tốt nhất.Đồng nghiệp có sự quan tâm chân thành tình cảm, luôn hỗ trợ và học hỏi lẫn nhau, đến cty cảm thấy thoải mái vui vẻ được là chính mình.

Mình luôn cảm thấy may mắn và hạnh phúc và tự hào có duyên làm việc trong môi trường có giá trị văn hoá cốt lõi tuyệt vời. Cho dù hiện tại hay sau này thay đổi mình vẫn luôn nghĩ khoảng thời gian làm việc tại DC là đẹp nhất, đáng nhớ và trân trọng.

Trố Sức Sống,

Người xưa có câu “Thi ân bất cầu báo”, nghĩa là đừng mong mỏi những gì bạn đã cho đi. Đừng mong người khác sẽ biết ơn và trả lại những gì họ đã nhận được từ bạn. Hãy cứ vô tư cho đi bằng tấm lòng từ bi của mình, bằng sự vô tư không toan tính và không mong cầu đền đáp. Khi ta làm cho người khác vui và hạnh phúc thì tự bản thân ta cũng được hạnh phúc.

Những xúc cảm này tôi luôn tìm thấy khi có cơ hội tiếp xúc với người của DC, không phải khi bước chân vào bạn mới cảm nhận được điều đó mà sự lan tỏa về tự hào, khát khao mang lại giá trị cho người khác phảng phất trong những câu chuyện của anh ấy khiến tôi có một thôi thúc: Ước gì mình cũng trở thành 1 phần của 1 tổ chức này. Điều đó đã trở thành hiện thực vào tháng 9/2019, tôi chính thức trở thành 1 hành viên của nhà Dale Đẹp Nhất, ngôi nhà thân thương của Dale Carnegie.

Được sống trọn vẹn với giá trị cốt lõi của mình có lẽ là một trong những điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống này và tôi luôn biết ơn, trân trọng điều đó. Trong quá trình làm việc với đồng nghiệp, đó là tình cảm thân thương của gia đình luôn muốn quan tâm, che chở. Trong quá trình hợp tác với khách hàng, đó là tinh thần hỗ trợ hướng tới người khác không vụ lợi. Trong quá trình tương tác trực tiếp với học viên, đó là sự đồng hành bằng tất cả tấm lòng, sự đồng cảm, khích lệ và lắng nghe.

Giữa thế giới với vô vàn sự đổi thay, tinh thần và cốt cách của một con người có gìn giữ được hay không là cả một quá trình nỗ lực vươn lên không ngừng, sống hiên ngang ngẩng cao đầu và tự hào với những gì mình đang thực hiện để mang lại giá trị cho người khác có lẽ là điều không dễ dàng. Let’s take the chance.

Trố Bông,

DC giống như một "tấm gương", lúc đầu khi tôi của nguyên bản nhìn vào đó, tôi thấy mình thật to lớn là bởi vì tôi làm một mình - không đồng đội, tôi chơi một mình không đồng nghiệp, tôi vui một mình, rồi lại tủi thân, buồn và khóc một mình hoặc với chính mình.

Và dần theo thời gian, tự lúc nào cũng chẳng biết nữa, vì dạy dỗ của Sếp Linh, sự chỉ dẫn của anh Tứ, anh Thảo, sự kiên nhẫn của chị Mi, sự quan tâm của Mama, Lu, chị Mỹ Anh, chị Tú, chị Ngố và được truyền cảm hứng từ sự mạnh mẽ của Bà chị Quìn tuy mỏng manh nhưng không hề dễ vỡ, năng lượng dạt dào dường như không bao giờ cạn (hoặc cạn rồi tự rót đầy) của Bà Xu. Hay phải nhìn vào sự dịu dàng quan tâm không tính toán của Cô Hoa, hay những đứa không tuổi nhưng vô tài (vô trong vô vàn ạ ^^) như Bư Bư và thằng Mạnh - đúng là con nhà người ta kaka.

Và anh chị thấy gì không, anh chị có còn thấy em trong gương nữa không ạ. Tất nhiên vẫn còn hihi. Nhưng em thật nhỏ bé vì bên cạnh em có rất rất nhiều đồng đội. Người mà có thể san sẻ công việc với em để có thể đem lại sự trọn vẹn đến khách hàng, người tán ngẫu cùng em để vơi bớt những muộn phiền, người giúp em chọn trang phục thật đẹp, túi xách thật xinh, hỏi thăm mỗi khi bệnh, rồi cùng nhau cười, cùng nhau tức....

Và như thế em cảm thấy mình nhỏ bé và dần trưởng thành. Tuy không thiếu nỗi buồn nhưng nó dần được che lấp bởi niềm vui, hạnh phúc và đam mê.

Trố Ham Học,

Trước đây khi đưa ra lựa chọn cho một điều gì đó trong cuộc sống tôi không có nhiều tiêu chí. Mỗi khi chọn nhà hàng để đi ăn, vì không biết mình thích ăn gì nên tôi chọn buffet. Thật dễ dàng khi đến một nơi có đa dạng các món, thử mỗi thứ 1 chút. Không thích món này thì đổi sang món khác. Tôi cũng lựa chọn công việc như vậy, không có tiêu chí rõ ràng, cứ làm thử ở một nơi, không hợp thì chuyển.

Thời điểm tôi định dành 3 tháng hè để nghỉ chơi sau 1 thời gian làm việc liên tục mấy năm liền thì vô tình va vào chiếc JD rất khác biệt của Dale Carnegie Việt Nam. Sau ngày đầu tiên đi làm tại DC tôi đã suy nghĩ nghiêm túc về việc làm tiếp hay xin nghỉ. Bởi vì chắc chắn nếu đi cùng DC tôi sẽ phải trau dồi, học tập nhiều. Rồi đến ngày thứ 2, thứ 3 và những ngày sau đó tôi nhận được rất nhiều sự động viên, hỗ trợ từ mọi người. Trực tiếp từ 2 người chị tại văn phòng Hà Nội và trực tuyến từ các anh, chị, em tại Hồ Chí Minh. Đó là sự tử tế từ bên trong mỗi thành viên nhà Dale và mọi người lan tỏa điều này mỗi ngày một cách rất tự nhiên. Mọi người vừa dễ thương khi kể cho nhau nghe những câu chuyện về cuộc sống xung quanh vừa tận tâm, trách nhiệm với các khách hàng, đối tác trong công việc. 

Mọi người trong nhà Dale như một tấm gương vậy, tôi soi vào tấm gương tràn đầy những nụ cười, sự quan tâm, cống hiến, chính trực hàng ngày tôi đã dần thay đổi. Sống và làm việc có chủ đích hơn, biết mình muốn điều gì. Khi đi ăn tôi không còn chọn nhà hàng buffet, tôi sẽ chọn nhà hàng A la carte vì tôi đã biết mình thích ăn gì.  

Ở DC có 1 gia đình Bướm Trố: Có các anh, các chị, các em. Mọi người đi cùng nhau tiến về phía trước, tôi cũng không rõ đi đâu, Trố Chị Đại dắt đi đâu thì đi theo đó, và chắc chắn là sẽ cùng nhau trải nghiệm những điều tốt đẹp trên hành trình này.

Trố Tươi,

"Ở đâu tre cũng xanh tươi
Cho dù đất sỏi, đá vôi bạc màu"

Tre có thể sống ở mọi địa hình, ngay cả đất đai cằn cỗi, sỏi đá tre vẫn vươn lên xanh tốt “Cho dù đất sỏi, đá vôi bạc màu”. Đặc tính sinh sôi mạnh mẽ, mãnh liệt của cây tre, là hiện thân của những người có khả năng thích nghi cao, có khả năng chinh phục những hoàn cảnh khó khăn để sinh tồn, phát triển.

Tôi như tre vậy đó, cứ đứng thẳng, đâm cao lên bầu trời, bền bỉ hiên ngang chẳng sợ gì trước anh mưa chị gió. Tôi tạo lên thân tre của mình rất nhiều rất nhiều gai nhọn như những chiếc kim giúp tôi tự vệ, bảo vệ cuộc sống của mình trước những trái ngang ….tôi trở nên gai góc, khô cứng như những thân tre già vậy đó…

Đến ngày tôi học 1 khóa học của DC và sau đó may mắn trở thành người của DC, được chiêm nghiệm, nhìn nhận sự thay đổi, hoàn thiện của học viên, của những người xung quanh, cây tre trong tôi trở nên linh hoạt, mềm dẻo hơn, thi vị hơn, nhân văn hơn, biết yêu thương đồng cảm với mọi người xung quanh… DC đã biến tôi từ thân tre già nua, gai góc, khô cứng kia trở thành những nhạc khí dân tộc như đàn T'rưng, như sáo, như kèn…. Để tôi được góp phần nhỏ của mình hòa lên khúc dân ca êm đềm, giàu tình yêu thương,…. làm cho tôi trở nên mộc mạc, giản dị mà khí chất thanh cao. Tôi xin nguyện mãi làm cây tre, để "Rễ sinh không ngại đất nghèo, Tre bao nhiêu rễ bấy nhiêu cần cù".

Trố Mãnh Liệt,

Dậy thì là một giai đoạn rất đặc biệt và quan trọng trong quá trình phát triển và trưởng thành của mỗi người chúng ta. Bước ngoặt này mang đến rất nhiều sự thay đổi từ thể chất đến tinh thần, tích cách: những nốt mụn khó ưa rủ nhau kéo đến, tâm tính nhạy cảm hơn, vui buồn thất thường, trở nên ngang bướng và cứng đầu hơn,... làm cho bản thân chúng ta và những người xung quanh thật mệt mỏi và ngán ngẩm.

Hành trình hoàn thiện và phát triển của tôi cũng trải qua nhiều thay đổi và thật may mắn là tôi đã "dậy thì" thành công tại ngôi nhà DC của mình. Từ một cô bé ít nói, ngại va chạm và luôn nghĩ cho bản thân đầu tiên, tôi được truyền cảm hứng về cách sống tử tế từ những người anh, người chị và những người em thân yêu mà tôi tiếp xúc hằng ngày tại nhà Dale. Mỗi thành viên - mỗi màu sắc rất riêng nhưng đều dạy tôi bài học quý giá về lối sống và cách làm việc với sự chân thành, quan tâm từ trong những câu nói cho đến hành động nhỏ nhất. Tôi quan sát rộng hơn, chú ý nhiều hơn, kết nối sâu hơn để hiểu, đồng cảm và hỗ trợ những người đồng đội của mình.

Nhìn lại chặng đường 3 năm với những trải nghiệm và thay đổi, tôi rất tự hào và biết ơn từng thành viên đã gắn bó tới tôi tại nhà Dale. Tôi nhận ra rằng, qua năm tháng, sự tử tế luôn hiện hữu và lan tỏa, người nhà Dale luôn "đẹp nhứt", giúp tôi cùng các thành viên mới "dậy thì" thành công" và tỏa sáng.

Trố Mặt Mặp,

Trưởng thành luôn là một bước tiến đầy cảm xúc trong quãng đời của mỗi chúng ta. Khoảng thời gian ấy giúp ta thấy được toàn bộ tâm sinh lý có những thay đổi nào để thích nghi với cuộc sống đầy biến động và định hình được con người của mình trong tương lai.

Với tôi, quá trình ấy diễn ra ở tuổi 23, lúc mà tôi vẫn cho rằng hoàng tử là một người luôn sống trong nhung lụa, thích gì làm đó theo ý muốn của mình và không cần để ý tới chuyện ai khác. Và rồi khi gia nhập nhà Dale, tôi mới nhận ra rằng nếu họ cứ như thế thì sẽ không bao giờ được trở thành vua của một đất nước, những hoàng tử ấy cần phải thể hiện nhiều hơn về sự quan tâm, lắng nghe, đối nhân xử thế và vô vàn những giá trị khác.

Ngoài công việc, nhà Dale còn dạy tôi sự chân thành trong từng hành động và cử chỉ, sự đồng cảm trong câu chuyện của mỗi thành viên.

Cảm ơn nhà Dale đã cho em được “sai” để trở nên phiên bản trưởng thành tốt nhất của mình.

Trố Maistrong,

"Trong bùn vươn lên, sen ngát hương nở
Từ trong gian khổ, thắm đượm tim yêu"

Cuộc sống với những lát cắt chồng chéo tạo ra những áp lực hữu hình và vô hình. Nhìn ở 1 góc độ thì đó là gian khổ, nhìn ở góc độ khác đó là môi trường nuôi dưỡng và rèn luyện khí chất con người. Cũng như không có bùn thì không có bông sen vươn lên tỏa hương bát ngát, mỗi con người biết học từ gian khổ sẽ nuôi dưỡng được trái tim yêu thương thuần khiết, dâng tặng cho mình và cho đời. Chỉ một cú chuyển nhẹ về nhân sinh quan có thể tạo ra điều khác biệt. Tôi biết ơn quá trình gắn bó với DCVN, quan sát chính những con người thực đang sống và làm việc tại DCVN và DC trên toàn cầu, học hỏi từ chính những khách hàng, học viên và rút kinh nghiệm từ những sai sót, vấp váp của mình và của người khác để có "một cú chuyển nhẹ" về nhân sinh quan như vậy. 

Từ một con người lấy bản thân làm trọng tâm, luôn tác động vô tư tới cuộc sống xung quanh mà không để ý biết là sự tác động ấy gây ra ảnh hưởng tích cực hay tiêu cực, nâng đỡ hay gây đổ vỡ... tôi dần lấy người khác làm trọng tâm để dần tu dưỡng bản thân, điều chỉnh cách đối nhân xử thế và tìm thấy bản thân trong giá trị nhỏ bé mỗi ngày mình tạo ra cho cuộc sống xung quanh.

Trố Dài,

Nhớ lại năm 2019, khi vừa tốt nghiệp với tấm bằng Cử nhân Đại học trên tay, ấy vậy mà tôi vẫn còn loay hoay với sứ mệnh của đời mình. Và rồi, may mắn qua sự giới thiệu từ một người bạn, tôi có cơ hội trở thành 1 thành viên của Dale Carnegie Việt Nam, nơi mà người DC chúng tôi gọi thân thương là Nhà Dale.

Ở DC, chúng tôi chẳng ai bảo ai, tự lựa chọn cho mình trở thành người tử tế. Tỷ dụ như những lúc workload tăng lên gấp nhiều lần với từng ấy thời gian cố định, tôi dần rơi vào căng thẳng, mệt mỏi dẫn đến chán nản, bực dọc; ấy vậy mà những người Dale xung quanh phần nhiều dành cho tôi sự thấu cảm và thương yêu, thay vì lánh xa và cô lập; hay những lúc tôi còn thiếu sót điều gì đó trong quá trình thực hiện công việc ảnh hưởng đến kết quả chung, tôi sẽ được trao tặng nhiều những lời căn dặn, góp ý chân tình để tôi có thể tự phản tỉnh và làm tốt hơn lần sau; thay vì mọi người sẽ tranh nhau đổ lỗi và chỉ trích; và còn hằng hà những mẩu chuyện nhỏ ấm áp mà có dịp tôi sẽ kể các bạn nghe!

Vậy đó, dần dà "số dư trong trong sổ tiết kiệm tử tế" mà tôi dành dụm có dịp được tăng trưởng thật nhiều qua cách chúng tôi đối đãi với nhau và cư xử với khách hàng đều với cùng tâm thế hướng đến lợi ích chung, dù cho đôi lúc số dư cũng hao hụt phần nào. Càng đồng hành với DC, tôi càng nhận thấy rõ số dư tử tế của tôi tăng tiến nhiều hơn và số lần hao hụt cũng ít đi nhiều, vậy nên tôi mừng vì tin chắc rằng đến một lúc nào đó với cuốn sổ tiết kiệm tử tế với số dư kha khá thì tôi có thể san sẻ cho thật nhiều, thật nhiều những người xung quanh, từ những người thân yêu đến cả những người xa lạ mà tôi có duyên được gặp gỡ trong cuộc đời. Cảm ơn Nhà Dale, cảm ơn vì tất cả sự tử tế và tình yêu thương này! Tôi nguyện khắc ghi và lan tỏa!

Trố Dứa,

Trong cuộc sống, điều Đúng – Sai, Phải – Trái luôn luôn tồn tại song song. Cùng 1 vấn đề đó, có người nói Đúng, người bảo Sai, người khăng khăng nói Phải, người quả quyết là Trái. Mỗi người 1 quan điểm, ai cũng có lý. Tuy nhiên, cách hành xử của mỗi người hoàn toàn khác nhau và hầu như những cách hành xử đó không hề có 1 chuẩn đạo đức nào cả. Tất cả phán quyết đôi khi không nằm ở đầu, nhưng nằm ở trái tim. Khi tôi vào DC cách đây 15 năm, sự bỡ ngỡ, bản thân mơ hồ, Đắc Nhân Tâm nghe dễ nhưng sống và cư xử như thế nào để ĐNT với người khác và cho bản thân mình nữa?

Và như có một lực hút mạnh mẽ, ngày càng mở ra sự thay đổi từ chính bản thân mình, “..thay đổi để tốt hơn…” câu nói của Sếp Linh là cứu cánh cho tôi và cho những ai thật sự mong muốn và quyết tâm thay đổi bản thân, và giúp người khác thay đổi để cuộc sống hạnh phúc hơn.

Một trong những công việc của tôi trong team OP là tổ chức ăn trưa, teabreak cho lớp học tại văn phòng. Và việc phối hợp vơi nhiều khuynh hướng tính cách của các thành viên cũng team OP sẽ phát sinh nhiều tranh luận đúng sai. Vd: đặt món chỗ này ngon nhưng lại xa và không đảm bảo thời gian giao hàng. Hay chỗ kia gần nhưng dịch vụ không ổn. Thế nhưng chúng tôi vẫn tham khảo ý kiến đóng góp từ team, lắng nghe, đồng cảm và đưa giải pháp hướng tới sự hài lòng của KH khi trải nghiệm dịch vụ tốt nhất của chúng tôi, đem đến bữa ăn chất lượng, đẹp mắt, và an toàn vệ sinh thực phẩm từ các nhà hàng uy tín là tiêu chí hàng đầu của team.

Đắc Nhân Tâm đã cho tôi cách nhìn và hiểu người khác không qua đúng - sai, hay phải trái, một tập thể luôn có sự đồng cảm, thấu hiểu và cùng san sẻ nhau những khó khăn, những thành tựu dù nhỏ nhưng là niềm vui chung của chúng tôi, cùng nhau sống, làm việc, cùng nhau phát triển và lan tỏa cộng đồng. Cho đến hôm nay kỉ niệm 15 năm ngày thành lập Dale Carnegie Việt Nam chúng tôi vẫn đi cùng nhau và còn tiến xa hơn nữa... nhất định ạ.

Trố Mama,

Ai cũng nghĩ ngành CNTT nói chung và người làm IT nói riêng là 1 người rất khô cứng, khó gần, ít nói và thể hiện bản thân, khi cả ngày chỉ tiếp xúc với những dòng code, làm bạn với những chiếc máy tính, máy server lạnh lẽo và cứng nhắc.

Tuy nhiên khi vào DC thì nơi mà mọi người hằng ngày luôn gọi nhau bằng cái tên thân mật Trố với đại bản doanh là Nhà Dale đẹp nhất luôn có sự quan tâm, chia sẻ, và lan tỏa với mong muốn thay đổi thế giới quan xung quanh mình bằng sự chân thành. Tôi được sống đúng là chính mình hơn, được lắng nghe quan điểm và ý kiến, được thoải mái bày tỏ cảm xúc và đặc biệt là không chỉ tôi mà còn tất cả mọi người đều được tạo điều kiện để học hỏi và hoàn thiện. Ngay từ những ngày đầu vào công ty, tôi đã được tham gia các chương trình huấn luyện khác bên cạnh chuyên môn để có thể trau dồi bản thân mình.

Chính điều đó đã thay đổi người IT được thể hiện mình là ai và thỏa sức đóng góp năng lực của mình để kết nối với mọi người trở thành 1 mắt xích trong hành trình thay đổi sứ mệnh đó. Từ một server khô cằn nguyên thủy, giờ đây, những chồi non, lá xanh, bông hoa đã bắt đầu nhú lên và nở rộ, đại diện cho những giá trị mới, tươi tắn hơn, tích cực hơn trong con người tôi. Để giờ đây tôi có thể tự tin nói với mỗi người rằng, làm IT tại DC rất tình cảm và dạt dào yêu thương.

Trố Ai Tiiiii,

Tôi nhớ những năm trước đây khi là cô sinh viên mới ra trường, được chính thức đi làm với tôi là một điều thú vị và mới mẻ. Mỗi ngày tôi bắt đầu với tâm trạng đầy hào hứng, tôi thích những buổi bình minh khi ra đường với tiếng xe cộ đông đúc, tiếng hàng quán bán đồ ăn, những âm thanh nhộn nhịp, ồn ào đó mà tôi lại thấy thú vị. Rồi dần dần, hòa cùng dòng người và công việc, tôi cũng đã thay đổi một số môi trường khác nhau để trải nghiệm.

Và cách đây hơn 3 năm, tôi được làm trong một công ty cũng khá có tiếng, với mức thu nhập ổn nhưng khi đó mỗi ngày trên con đường đi làm tôi đều tự hỏi rằng "dòng người hối hả kia cũng đang đi làm vì gì nhỉ". Còn mình, mình có niềm vui trong công việc không? Mình có đam mê trong trong việc không? Hay mình đang đi làm chỉ vì mức thu nhập trang trải cuộc sống. Khi ấy, tôi chỉ còn thích những buổi chiều về, khi hoàng hôn buông xuống để kết thúc một ngày làm việc. Và thế rồi tôi quyết định chấm dứt công việc ấy.

May mắn cho tôi, không lâu sau đó tôi có cơ hội vào DC. Ở đây tôi hòa nhập cùng mọi người rất nhanh, cùng học hỏi, cùng trải nghiệm, cùng tham gia các hoạt động của công ty và hơn hết là tôi thấy thoải mái khi làm việc ở đây. Trong chuyên môn công việc, trong hoạt động văn hóa, trong mỗi ngày đến công ty, tôi luôn cảm nhận được niềm vui trong công việc này. Với tôi, được cùng trải qua một ngày với mọi người, được góp phần lan tỏa những giá trị của công ty đến những người xung quanh tôi cảm thấy một ngày của tôi vô cùng ý nghĩa và rực rỡ, và đó không chỉ có bình minh mà hoàng hôn cũng rạng rỡ không kém.

Trố Bin,

Với những người bị cận, loạn, chiếc kính là vật dụng không thể ly thân. Bởi khi đó, đôi mắt thật nhìn thế giới nhoè nhoẹt, không rõ ràng, cái này chồng lên cái kia, mờ mờ ảo ảo. Quỳnh cận 7 độ và loạn 4 độ, thế giới không có kính của Quỳnh sẽ vô cùng hỗn loạn, không thể làm gì khác ngoài hít vào thở ra. Cảm giác mờ ảo và không rõ ràng đó y như Quỳnh sau khi tốt nghiệp đại học, bắt đầu bước ra thế giới rộng lớn. Những định hướng không rõ ràng về tương lai, những áp lực chồng chéo từ việc tự lập đến việc phải khẳng định bản thân khiến Quỳnh đã trăn trở rất nhiều. Cảm giác đó giống như một người cận không có kính bước đi trên cầu khỉ giữa những vách đá cheo leo của danh vọng, tham sân, vinh quang, ngọt ngào,... Thứ rõ ràng nhất lúc đó là mong muốn được đóng góp hết mình cho sự phát triển của đất nước, nhưng lại quá xa vời, choáng ngợp để với tới.

Từ Hà Nội vào Sài Gòn, Quỳnh bước chân đến DC vào một ngày tháng 12 năm 2016. Và đó là bước chân thay đổi cuộc đời. Khi đó, trong vai trò là 1 nhân viên hỗ trợ lớp học, Quỳnh chứng kiến sự thay đổi, biến chuyển rõ rệt của hàng chục nghìn lãnh đạo, quản lý trong các đội ngũ và công ty vừa, lớn ở Việt Nam. Quỳnh hiểu mình đã tìm được con đường đi đến mong muốn cống hiến của mình. Trong 6 năm qua, công việc, môi trường, văn hoá của DC không ngừng tạo những cơ hội và điều kiện để Quỳnh trở thành 1 phiên bản tốt hơn của mình. Quỳnh hiểu rõ hơn về bản thân mình là người lì lợm và dễ mềm lòng, bốc đồng và khao khát, nguyên tắc và cầu tiến. Quỳnh nhìn thấy rõ được con đường mình cần đi và mảnh ghép của mình trong bức tranh lớn của tổ chức. Quỳnh biết mình đã trở thành một người biết lắng nghe nhiều hơn, chịu khó học hỏi hơn, yêu thương và hỗ trợ cho gia đình của mình đúng cách, là người động viên và cổ vũ cho tinh thần và ước mơ của những thành viên trong đội ngũ của mình.

DC đã cho Quỳnh lăng kính cuộc sống vạn hoa. Nó không cần phải bỏ hộp, đeo lên hay mang theo. Lăng kính đó nằm ngay trong đầu, trong tư duy và hành động của mình. Và giờ đây, Quỳnh có thể nhìn thấy cuộc sống rõ ràng hơn bao giờ hết, đầy màu sắc và những sự diệu kì!

Trố Tăng Động,

Hành trình nỗ lực và phát triển bản thân để xứng đáng với sứ mệnh của Dale Carnegie Việt Nam.

Em Bư bắt đầu tại DC với vai trò là Thực tập sinh, sau 8 tháng khổ luyện, em Bư đã bước chân lên 1 nấc thang mới - Thử việc vị trí chính thức. rồi nấc thang của những ngày có partner chuyên môn Marketing, và cả những ngày tự làm chủ công việc của mình. Có thể nói, tại DC, hành trình "đến thiên đường" không bao giờ dễ dàng mà cần phải nỗ lực đi lên từng bước như trèo lên những bậc thang (là thang bộ chứ không phải thang cuốn hay thang máy), càng lên cao chân càng mỏi nhừ, càng khó và dễ chùn bước. Đổi lại tất cả, góc nhìn từ trên cao luôn đẹp và bao quát hơn rất nhiều, khiến những bước chân trở nên vô cùng đáng giá.

Mỗi bước chân lên nấc thang ấy, em Bư đều có những ân nhân, đồng đội xung quanh. Người truyền cho em Bư trăm phần công lực, giúp em nhảy cóc vượt lên nhiều nhiều những bậc thang ấy chính là người mà ai cũng nể phục - Sếp Linh. Qua những bài học EC cùng Sếp mỗi cách tuần, qua cách Sếp chỉ bảo trong mỗi dự án, mỗi bước chân của tôi càng thêm vững chắc và căng tràn sức sống. Bên cạnh đó, những đồng nghiệp thân thương luôn chung 1 cánh tay bên cạnh, sẵn sàng nắm, níu, kéo, đẩy tôi nỗ lực leo tiếp, chỉ cần quay phải là có OP, quay trái có FAL, nhìn trước nhìn sau là có OD, IT, PD, HR-OD,.... luôn bên cạnh và sẵn sàng giúp đỡ hết mình.

Và đó chính là những nấc thang đang dẫn đến thiên đường của bé Bư. Có thể hành trình với một người trẻ mới ra trường như Bư vẫn sẽ còn nhiều bước ngoặt, ngã rẽ, thế nhưng những nấc thang mang tên DC mình đang đặt chân lên vẫn luôn là thứ nâng đỡ chính mình. Dù chưa thể biết được thiên đường có hình thái, màu sắc, mùi hương như thế nào, là nơi đâu, nhưng em Bư tin rằng dù đích đến có thế nào, hành trình mình đang đi cùng Dale Carneige mới chính là những điều đẹp nhất, trân trọng nhất và quý giá nhất với mỗi người DCer.

Trố Bư,

Có người nói rằng hạnh phúc không nằm ở đích đến mà nằm ở hành trình, với tôi hành trình tại Nhà Dale cũng như vậy.

Vào những ngày đầu năm 2021, tôi được sếp đẹp mời vào phòng trao đổi về việc tôi nên đảm nhận một vai trò mới, OD thay cho vai trò Trưởng phòng vận hành hiện tại. Tôi đã chấp nhận sự thay đổi này với một tâm thế vừa háo hức, vừa cẩn trọng. Chỉ có điều tôi không ngờ rằng mình sẽ có những trải nghiệm với nhiều cung bậc cảm xúc thú vị mà chưa bao giờ được cảm nhận trước đây.

Với kinh nghiệm còn "non trẻ", tôi không khỏi lo lắng cho những dự án đầu tay (mà thật ra, mỗi dự án là một câu chuyện mới) với những băn khoăn thường trực về việc liệu chương trình có mang lại sự thành công, tính ứng dụng thực tế và hơn hết là giải quyết được những vấn đề của mỗi cá nhân, của tổ chức hay chương trình có mang lại sự đột phá trong trải nghiệm của người học hay không.

Rồi cứ thế, sau mỗi chương trình nhận được phản hồi tích cực của học viên, của BTC, với vai trò là một mắt xích trong dự án, tôi không khỏi xúc động và cảm thấy biết ơn hơn bao giờ hết vì nỗ lực của tất cả mọi người đã nhận được những kết quả xứng đáng. Hơn hết, đó là những trải nghiệm "đi cùng nhau" thật quý giá.

Dù cho thế giới hiện tại VUCA thế nào, chỉ cần được đồng hành với những con người tử tế và vô sự ở đây, tôi luôn cảm thấy mình được đủ đầy, được bao dung, được thuộc về, được học hỏi và hoàn thiện không ngừng. Xin gửi lời cám ơn sâu sắc nhứt đến chị Trố đầu đàn và tổ Trố nhà Dale yêu quý đã đồng hành với tôi trong chặng đường quá khứ, hiện tại và tương lai.

Cám ơn các anh/chị/em là bạn bè, là đối tác, đã dành sự tin tưởng, sự kiên trì, sự yêu mến và đồng hành cùng chúng tôi để tạo ra sự biến đổi hạnh phúc hơn cho cộng đồng của chúng ta.

Một lần nữa xin trân trọng cám ơn.

Trố Tò Mò,

Thế giới của Xuân vẫn luôn rực rỡ và đầy màu sắc, nhưng hầu hết là màu hồng, vì Xuân vốn yêu đời và may mắn "được đời yêu", cũng là vì trải nghiệm của Xuân chỉ có xíu xiu, cũng chẳng bận tâm nhiều, nên Xuân tự tô cho bức tranh của mình một màu mộng mơ nhất. Nhưng một Thế Giới Diệu Kỳ với nhiều màu sắc thì chỉ đến khi mở cánh cửa nhà Dale, Xuân mới thực sự được biết, được trải nghiệm và được sống trọn vẹn.

Nhà Dale đã giúp Xuân phác thảo những khung hình và bố cục, trau chuốt những nét vẽ, pha trộn những mảng màu, nhấn nhá những điểm sáng tối và thổi hồn vào từng nét cọ để từ đó, bức tranh thế giới trở nên sống động, kỳ diệu và rực rỡ. Hãy cùng Xuân nhìn lại các màu sắc đặc biệt nhất trong 6 năm đồng hành cùng Dale nha:
1. Màu sắc "Tầm nhìn" năm 2016: Xuân được hướng dẫn để mở ra tầm nhìn cá nhân rõ nét thông qua cách tiếp cận khác biệt, hướng tới những lý tưởng cao đẹp như Màu Xanh Thiên Thanh
2. Màu sắc "Mục đích sống" năm 2017: Xuân được quan sát đồng nghiệp và học được cách sống với mục đích rộng mở để mang giá trị đến cho cuộc đời như Màu Cam Mặt Trời rực rỡ
3. Màu sắc "Phản Tỉnh" 2018: Xuân được liên tục học hỏi, tự phản tỉnh, và không ngừng hoàn thiện như Màu Xanh Lá Cây hy vọng
4. Màu sắc "Hạnh phúc"năm 2019: Xuân được cảm nhận hạnh phúc đích thực mỗi ngày trong tình yêu thương, công việc ý nghĩa và những tương tác nhiều chiều như màu Vàng Tươi óng ánh của ruộng lúa đang mùa gặt
5. Màu sắc "Lý tưởng sống" năm 2020: Xuân được dần giác ngộ để lựa chọn cho mình lý tưởng sống xứng đáng như màu Đỏ Nhiệt Huyết khát vọng
6. Màu sắc "Giá trị" năm 2021: Xuân được cọ xát và nhận ra chân giá trị của bản thân, yêu giá trị ấy và yêu giá trị của những người xung quanh như màu Tím tự hào

Có hàng tỉ màu khác nhau trong bảng màu của cuộc sống, vậy nên bức tranh của riêng Xuân vẫn đang được say mê và háo hức để tiếp tục vẽ và có thể cần cả đời để hoàn thiện. Giống như thế giới Diệu Kỳ cùng Dale, còn hàng tỉ điều kì diệu khác mà Xuân muốn khám phá và cùng Dale tạo nên trong chặng đường ở phía trước.

Trố Đầu Têu,